Chuyện lúc nửa đêm của những “người không cần ngủ” nơi tâm dịch Bắc Giang

(BKTO) - Bắc Giang hiện đang là điểm nóng nhất cả nước với hơn 600 ca nhiễm Covid-19 được phát hiện trong hơn 10 ngày qua. Để chạy đua với dịch, một lực lượng lớn cán bộ y tế đã đổ về điểm nóng này. Họ ngày quên ăn, đêm quên ngủ, dồn sức cho công tác phòng, chống dịch.



Cuộc họp phòng, chống Covid-19 của tỉnh kết thúc lúc 23h40, bác sĩ Lâm Văn Tuấn - Giám đốc Trung tâm Kiểm soát bệnh tật (CDC) tỉnh Bắc Giang trở về trụ sở với khuôn mặt bơ phờ, bởi đã mấy ngày qua anh chưa hề chợp mắt.

Đã nửa đêm nhưng tòa nhà CDC Bắc Giang vẫn sáng đèn tại tất cả các phòng làm việc. Bác sĩ Tuấn cho biết, từ khi Covid-19 bùng phát, ở đây dường như không có giờ giấc, cũng chẳng có khái niệm đêm, ngày. Nhân viên y tế làm việc không ngơi tay, phân loại mẫu bệnh phẩm từ các huyện gửi về. Tất cả tập trung cao nhất để hoàn thành phần việc của mình.

Giữa những tiếng chuông điện thoại gọi liên tục, anh Tuấn vừa nghe vừa tâm sự: “Bây giờ các bạn có hỏi Trung tâm bao nhiêu nhân viên, tôi cũng chẳng nhớ. Tôi còn không phân biệt được ai vì anh em gặp nhau lúc nào cũng trong tình trạng kín mít. Lượng công việc thì nhiều, Trung tâm đã huy động hết các bộ phận từ hành chính, kế toán đến lái xe, văn thư mỗi người một tay ai tham gia được việc ở khâu nào thì làm khâu ấy”.

Phía bên kia là hai nhân viên y tế trong bộ đồ bảo hộ ngồi hàng ghế ngoài, dáng vẻ mệt mỏi. Họ mang mẫu bệnh phẩm từ các trung tâm y tế huyện (TTYT) chuyển lên để chạy máy xét nghiệm. Tuy nhiên, vì mẫu về một lúc nhiều quá nên các nhân viên CDC chưa triển khai ngay được.

Điều dưỡng Nguyễn Thị Ngân cho biết, ở TTYT huyện họ thay nhau lấy mẫu, hết đêm rồi sang ngày quay cuồng. “Nhiều lúc cũng oải lắm, nhưng nghỉ ngơi tý một chút lại đứng dậy làm” - chị kể.

Theo chị Ngân, những ngày này thời tiết nắng nóng, mặc bộ đồ bảo hộ kín như bưng, nhiều nhân viên y tế không dám uống nhiều nước vì sợ phải đi vệ sinh, một ngày có khi chỉ dám đi một lần, bởi đồ bảo hộ khi đã cởi ra là phải vứt bỏ, vừa mất thời gian vừa lãng phí.

Trên phòng nhập số liệu tầng 2, một hộp cơm đặt trên bàn đã nguội ngắt từ bao giờ. Kim đồng hồ treo tường đã chỉ sang 0h25. Hỏi ra mới biết, đó là bữa tối của “người không cần ngủ” – biệt danh mà các chị em điều dưỡng đặt cho cử nhân Đặng Đình Nguyên, người chịu trách nhiệm phân chia mã hóa các mẫu bệnh phẩm trước khi chạy xét nghiệm.

Cả hai tuần qua, anh Nguyên gần như thức trắng đêm. Công việc của anh như mọi người nói là không ai thay thế được. Một chị tổ trưởng cho biết: "Nhiệm vụ này đỏi hỏi sự tỉ mỉ, cẩn thận nên nếu Nguyên không làm thì phòng xét nghiệm không có mẫu để chạy. Vì vậy, gần như cậu ấy không được ngủ, có khi chỉ gục xuống bàn cho hết cơn rồi lại bị gọi dậy".

Cô kỹ thuật viên tâm sự thêm: “Chúng em gọi anh ấy là người không phải ngủ, chúng em thi thoảng còn chợp mắt chứ anh ấy thì gần như thức xuyên đêm. Hôm sinh nhật con trai, nhà cách có 2 km mà anh Nguyên cũng không về được. Sau đó chị vợ gọi điện qua facetime để anh dự sinh nhật cùng con. Chị ấy còn hỏi, bao giờ anh mới về nhà, em nhớ anh lắm rồi đấy, con sắp quên mặt anh rồi”.

“Người không cần ngủ” đâu chỉ nói về cử nhân Đặng Đình Nguyên mà còn về hầu hết các cán bộ y tế, kỹ thuật viên tại CDC Bắc Giang. Bởi trung tâm hoạt động 24/24h, những ngày này ai cũng miệt mài tận dụng thời gian, chắt chiu từng giờ, từng phút để thực hiện nhiệm vụ.

Bác sĩ Tuấn cho biết, ở đây anh em chia thành các ca để làm và mọi người có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, dù hết ca trực thì anh chị em vẫn ở lại hỗ trợ nhau thực hiện xét nghiệm và làm nhiều công việc bếp núc khác. Có người tan ca từ sớm nhưng phải đến nửa đêm mới về nhà và hôm sau lại đến sớm…

Các nhân viên y tế người nào việc ấy ai ai cũng tập trung vào công việc đếm mẫu, chia mẫu, nhận mẫu, nhập mẫu…Ngoài cổng, mấy chuyến xe cấp cứu đang hướng về phía trung tâm, xe thì lấy mẫu mang đi để gửi xét nghiệm nơi khác, xe thì mang mẫu về để tập hợp mã hoá và phân loại. Những chiếc xe đến rồi đi vội vã lao vào màn đêm đặc quánh, để lại nơi đây bóng áo trắng, áo xanh lặng lẽ âm thầm …

THU HỒNG – KHÁNH LINH

Chuyện lúc nửa đêm của những “người không cần ngủ” nơi tâm dịch Bắc Giang